Featured

Tại sao trước đây làm nhiều thứ hay ho, giờ mày lại dạy nhảy?

Có người hỏi mình: “Tại sao trước đây làm nhiều thứ hay ho, giờ mày lại dạy nhảy?”

Hồi cấp ba ở Sing, môn học yêu thích của mình mà chả ai quan tâm là môn Theory of Knowledge (Học Thuyết về Kiến Thức, tiền thân của môn Triết sau này ở đại học). Có một thôi thúc rất lớn hiểu bản chất sâu xa của sự đời. Rồi đến một ngày một suy nghĩ chợt đến: “có nhiều cách để hiểu đời, và dùng suy nghĩ chỉ là một cách. “

Nếu bạn thực sự quan tâm đến việc phát triển nội lực và là muốn mở rộng thế giới quan, bạn cũng có thể từng có suy nghĩ đó. Đặc biệt là người có hoài bão, đam mê và có ảnh hưởng tới nhiều người..

Đã rất rất nhiều lần mình ngộ ra được những điều quan trọng trong khi đang chuyển động thay vì ngồi nghĩ. Trước giờ gặp vấn đề mình sẽ suy nghĩ tìm cách giải quyết. Sau này mới nhận ra là việc dựa dẫm quá nhiều vào suy nghĩ mới chính là vấn đề. Như Einstein đã từng nói: “không thể giải quyết vấn đề bằng tầm nhận thức đã tạo ra nó”. Có nghĩa là không thể nghĩ ra giải pháp cho vấn đề đến từ suy nghĩ.

Trạng thái và nhận thức phải khác thì suy nghĩ mới khác.

Continue reading “Tại sao trước đây làm nhiều thứ hay ho, giờ mày lại dạy nhảy?”

Mạnh mẽ Tựa

Không biết, bạn có giống mình không, mình hay tự nhận và cũng được nhiều người bảo là mạnh mẽ và tự lập. Mình khá thích thú và có vẻ tự hào về cái danh xưng nghe thời thượng đó. Một phần đến từ cá tính riêng, một phần cũng có thể do truyền thông, xã hội ảnh hưởng, nơi mà nhan nhản thấy các khẩu ngữ theo kiểu: Là con gái phải độc lập. Phụ nữ muốn không bị tổn thương thì phải mạnh mẽ,…
Nhưng, nếu bạn đã nỗ lực và từng gồng mình để trở nên mạnh mẽ, thì chắc bạn cũng sẽ hiểu là nó mệt như nào. Có quen không khi nghe những câu nói như là: Mình không quen khóc trước mặt người khác, không cần người ta mình vẫn sống được,… Rồi có khi nào, bạn thắc mắc: Tại sao ban ngày thì mình rất vui vẻ, hòa đồng với mọi người, nhưng tối về thì thấy cô đơn, tủi thân? Bạn lúc nào cũng chứng minh là tự mình có thể làm được, mình độc lập lắm mà. Nhưng tới lúc mâu thuẫn, ghen tị và tủi thân khi so sánh với mấy đứa bạn, sao tụi nó được người ta yêu thương, giúp đỡ, còn mình thì không?
Trong những năm chập chững tuổi 17, 20 mình luôn loay trong mớ hỗn độn đó, cứ luôn phải chứng minh là mình mạnh mẽ và độc lập lắm. Để rồi sau này, mình mới nhận ra được nhiều hơn là:
Đôi khi hãy cho phép mình được “Tựa”
Mạnh mẽ và độc lập không phải từ chối sự giúp đỡ, cũng không phải đi chứng minh cho người khác thấy mình làm được. Mà đôi khi là cho phép mình đón nhận sự tốt đẹp mà người khác mang đến, cho phép sự tin tưởng được len lỏi vào những mối quan hệ và xem nhẹ những điều “bất như ý”.
Mình vừa gọi tên được điều này khi mình tham gia vào hoạt động học thông qua chuyển động cơ thể (bộ môn Contact Improv – Chạm Ngẫu Hứng), khi có bài tập bạn mình làm tượng và mình sẽ có thể tựa, dựa dẫm lên bạn thì mình liền vỡ ra: Òa, thì ra được tựa lên người khác cũng thích lắm, cảm giác mình trao đi sự tin tưởng rằng bạn sẽ là bức tường vững chắc, tin tưởng bạn sẽ không để mình ngã.
Bài học này mình học được nhiều nhất trong những mối quan hệ tình cảm, vì mình từng khá khắt khe với cuộc đời, nhìn đâu cũng thấy người ta có lỗi với mình, do đó mà tự dựng lên những hàng rào phòng thủ, để họ không thể làm tổn thương mình qua các biểu hiện như: thể hiện mình là “cool girl”, luôn giữ cho mình một vùng an toàn riêng, những bí mật riêng, đòi hỏi việc người khác phải chứng minh tình cảm, đặt những kỳ vọng của mình lên người khác,…
Tựa thử đi vì người ta mạnh hơn bạn nghĩ
Ở một thái cực khác, không phải nghĩ quá nhiều cho mình, mà là nghĩ quá nhiều cho người khác, mình sợ mình nói ra người ta sẽ bị ảnh hưởng, mình sợ người ta nhỏ quá sẽ không hiểu được, mình thấy người ta ốm nên sợ sẽ không đỡ nổi, hay mình thấy người ta bận quá nên sợ không muốn làm người ta áp lực thêm,… Lòng mình thì muốn tựa lắm, muốn nói ra lắm, nhưng sợ nhiều quá rồi một mình ngậm ngùi tự ôm ấp cho riêng mình, nhẹ thì trôi tuột qua mà không một dấu vết, nặng thì tích lâu thành uẩn ức…
Nhưng nhiều khi bạn đâu có biết là người ta mạnh hơn những gì bạn nghĩ và bạn sợ. Cái người ta muốn là làm bạn vui, làm bạn thoải mái, còn bạn thì cũng muốn được vui, được thoải mái nhưng tự mang lên lưng đủ kiểu nỗi sợ, nên khiến trải nghiệm của cả hai đi trên những đường thẳng song song mà không có điểm chạm.
Vài hướng dẫn khi muốn đổi vai, làm bức tượng cho người ta tựa:
– Muốn cho người khác tựa, trước tiên hãy đứng vững đã
Điều này nghe có vẻ hiển nhiên nhỉ? Nhưng có phải lúc nào mình cũng để ý được đâu, thậm chí có nhiều lúc mình quên mất là mình đang tự đứng còn chưa thẳng, chưa vững nữa kia mà, thế làm sao đủ chắc để cho ai đó tựa vào mình. Nhưng làm sao để biết mình đang lung lay, hay đã có gốc vững chắc? Với mình thì sẽ làm theo ba bước để đánh giá:
(1) quan sát bên trong lẫn bên ngoài: xem trong ngoài mình có hòa thuận không, hay đang “choảng” nhau, ngoài thì vui cười còn trong buồn hiu
(2) trau dồi thêm kiến thức: trau dồi và tự vấn để hiểu mình nhiều hơn.
(3) Đi thi rồi tự đánh giá lại kết quả: anh Trụ rất hay gửi bài test cho chúng ta, chịu khó để ý nếu mà bạn đi qua nó một cách nhẹ nhàng thì có thể xem như đủ trình độ để pass, còn cứ một lỗi mà sai quài là thi rớt đó (giống như quy trình đi thi tiếng anh thôi!!!)
– Khi làm tượng, cũng nên thấy thoải mái
Đơn giản là làm tượng cho người ta tựa, nếu muốn đứng lâu, đứng vững thì nên chọn cho mình những tư thế để mà mình thấy thoải mái nhất. Lúc nào mỏi, lúc nào mệt thì đổi tư thế hoặc nói để người ta tựa nhẹ nhẹ lại, đó là lý do tại sao có từ “nương tựa”, tựa nhiều rồi thì cũng cần biết nương một chút mới bền được, chứ xài hao quá, tượng nó sợ nó bỏ chạy mất. Thêm nữa, tượng không nên quá sức, vì tượng mà quá sức, tượng ngã, tượng vỡ thì người ta cũng ngã, cũng vỡ, nên bung bét ghê lắm. Tóm lại, câu chuyện ở đây là quan sát bản thân và giao tiếp hiệu quả.
Có người từng bảo: Mối quan hệ bền vững là cả hai phải vững chắc, độc lập, tự do rồi đi với nhau mới hạnh phúc được. Trước mình cũng tin vậy, nhưng giờ nhận ra: Ở đâu ra chuyện, mình có thể luôn vững chắc, độc lập được. Bài nhạc còn có nốt thăng nốt trầm thì huống chi đời người. Nên hóa ra, Mạnh Mẽ Tựa, cho phép mình tựa người ta và người ta tựa mình cũng là cách để mối quan hệ bền vững và hạnh phúc rồi!
Thanh Phương (Mây)

Vì sao tôi không cảm thấy gì khi jam?

Dành cho bạn nào vẫn chưa biết jam là gì thì jam là một hình thức nhảy múa ngẫu hứng với bạn bè (social dancing) trong bộ môn Chạm Ngẫu Hứng. Jam là một không gian ở đó mọi người tham gia có thể nhảy múa bất cứ kiểu nào mà họ muốn, làm tất cả những trò mà họ cảm thấy vui và muốn làm trong không gian ấy, thoải mái và tự do trong cơ thể của họ và là chính họ.
Thực ra tiêu đề bài viết ban đầu mình muốn viết là vì sao không cảm thấy sướng khi jam? Một trong những điều mình tự đúc kết ra sau quá trình jam và nghe chia sẻ của các bạn thì theo mình có một vài nguyên nhân sau đây.

Continue reading “Vì sao tôi không cảm thấy gì khi jam?”

Nghĩ về chạm sau khi chạm

Chắc tôi cũng như nhiều người khác vẫn thường mơ trở về những ngày thơ bé, được chạy nhảy vui đùa hồn nhiên vô tư, được cười sảng khoái, được sống những ngày chẳng phải nghĩ ngợi nhiều.

Tôi thì thích chơi mà bạn tôi ai cũng lớn lên rồi và chẳng ai chơi cùng tôi nữa, tôi đành cầm đầu lũ trẻ con nhà tôi và hàng xóm rủ chúng chơi bắn súng nước, mua bóng bay về rót nước vào để ném nhau, tôi đi cùng đám trẻ ra suối bắt ốc.. bày nhiều trò đến mức anh chị tôi có khi cũng thấy phiền lòng.

Continue reading “Nghĩ về chạm sau khi chạm”

Những cú chạm xuyên mùa hè

Nghe như quảng cáo váy lụa, nhưng mà tớ đã (lại) yêu vào mùa hè năm ấy. Mở đầu bằng lời hẹn ước với Bơ. Một cái ôm thật chậm, thật lâu và thật sâu, xuyên cả mùa hè, dù cho bọn tớ đang kẻ Nam người Bắc.

Sau Hội Hè Toàn Thân, (chúng) tớ (đều) trở lại với cuộc sống thường ngày. Kẻ hào hứng với jam (rất nhiều), người lạch cạch bàn phím thai nghén cho những điều đẹp xinh phía trước, đứa chuẩn bị tay nải học hành chốn Sa Pa, đứa nương thân nơi Đà Lạt ôm ấp những yêu thương còn đang dang dở….  Nhưng dường như có một điều gì đó đã khác nhiều. Từ rất sâu bên trong. Và tớ đang (mỗi ngày) cảm nhận điều đó lớn lên mãnh liệt, bền bỉ và can trường. Như đất vẫn kiên trì ôm ấp những hạt giống, bằng nước & dưỡng chất, chỉ chờ một ngày chiếc vỏ hạt khô cứng sần sùi nứt ra một khe bé xíu. Và rồi chiếc hạt mầm đầy sức sống bên trong được đà trỗi dậy, mạnh mẽ vươn những cánh tay mướt dài, xanh rì đón nắng, chạm gió. Tớ chợt nhớ ai đó đã từng nói rằng : “We are all broken—that’s how the light gets in”.

Khởi nguyên của điều đó có lẽ những cú chạm rất yêu thương! Chạm từ làn da mát rượi hay dính ướt mồ hôi, đến đôi tay mềm mại, vuốt ve chậm rãi, nuôi dưỡng sự hiện diện cho mình và cho người. Chạm vào không gian xanh mướt cùng muôn vàn tiếng côn trùng tí tách nơi cù lao An Lạc Trang. Chạm cả cái mùi biển mặn mòi của người chị gái Hội An. Chạm vào những nụ cười như bầy trẻ nhỏ khi những con sóng (người) đi lên, đi xuống. Chạm vào giọt nước mắt và những tiếng lòng bấy lâu cất giữ, nay được khui ra, rất tình và rất người. Chạm cả vào những tiếng cười giòn tan nơi chiếc ghe chiều, cả lũ lặng ngắm hoàng hôn và CI với cây cỏ trên chiếc cù lao xanh.  

Và, chạm rất sâu vào lòng tớ những điệu vũ của kết nối và yêu thương không lời.

P/S: Vài dòng ngắn ngủi cho Hội Hè Ba Miền hồi tháng 7 của Cộng Đồng Chạm Ngẫu Hứng, các cậu chuẩn bị váy áo đi Hội (cận) Thu với chúng tớ tiếp đi. Trên một triền đồi (thông) xanh rì mướt mắt! Sẽ đã cái mắt, ưng cái bụng và động cái lòng lắm cho coi!

Bài viết từ Lâm

Làm gì nếu bạn say chạm?

Sau khi tham gia chạm tại jams hoặc sau khi kết thúc hội. Bạn thấy bản thân suy nghĩ vẩn vơ và khó tập trung, đầu óc bay bổng và chân đi không chạm đất, muốn chạm mọi thứ và ôm mọi người xung quanh. Bạn cảm thấy xung quanh mình chẳng ai hiểu nổi mình. Đừng lo lắng, bạn chỉ đang say chạm một chút thôi.

Hai ông giáo làng Chạm Việt Nam Khuyến Bùi và Tú Lê sẽ đưa cho bạn một vài gợi ý giúp bạn vượt qua cơn say hậu mở lòng này.

Continue reading “Làm gì nếu bạn say chạm?”

Cơn bão trước bình yên

Vừa trải qua một cuộc mâu thuẫn khá lớn trong gia đình về tranh chấp quyền lợi, bữa giờ mình cũng khá là stress và kiệt quệ khi nghĩ đến các giải pháp giải quyết một cách ôn hòa nhất có thể. Dù trong lòng tức giận đến mức rất muốn sử dụng bạo lực, khi đã thắng mọi mặt trận về pháp lý, và nguồn lực để giải quyết những sự lợi dụng, áp bức và vô lý suốt thời gian qua.

Chợt nhận ra bạo lực, nỗi sợ là các công cụ trấn áp bạo loạn vô cùng dễ dàng, nhưng làm sao có thể giải quyết bằng tình yêu, sự thấu hiểu, và lòng dũng cảm từ trái tim thì đòi hỏi sự chuyển biến rất lớn từ bên trong.

Continue reading “Cơn bão trước bình yên”

Cú chạm đầu tiên với Contact Improv

Nếu có gì đó để nói về cú chạm đầu tiên đầy ngẫu hứng của mình với “Chạm Ngẫu Hứng” (Contact Improvisation) tối qua thì nó sẽ trông như thế này.

Chạm vào suy nghĩ của chính mình để thấy rằng nó đang tự tạo ra thế giới thông qua đôi mắt và những suy nghĩ phán xét nhiều như thế nào. Giấu đi đôi mắt và cả những suy nghĩ, ta chạm vào nhau để cảm nhận thế giới và cảm nhận chính tâm hồn mình một cách hồn nhiên và chân thật nhất. Mình đã rất ngạc nhiên khi thấy được khoảng cách (a big gap) trong suy nghĩ khi chạm vào người khác bằng đôi mắt và chạm vào người khác bằng chính cơ thể mình.

Continue reading “Cú chạm đầu tiên với Contact Improv”